“Thời gian ơi, xin dừng lại” – câu hát vang lên hòa lẫn trong những thanh âm trầm bỗng của tiếng đàn guitar – một Sài Gòn náo nhiệt bỗng dưng như chựng lại!?
Ít ai biết được rằng, sau mỗi con rối sống động, những tiết mục đầy ấn tượng là một hành trình đầy khó khăn, vất vả mà không phải ai cũng có thể hiểu thấu.
Mỗi độ xuân về, hình ảnh những cây quất cảnh Tứ Liên trĩu quả, tượng trưng cho sự sung túc, may mắn - lại hiện diện khắp phố phường, trong mỗi ngôi nhà.
Dưới cái lạnh cắt da cắt thịt, những cán bộ Vườn quốc gia (VQG) sông Thanh ngồi thu mình vào những gốc cây lớn, lấy nắm cơm được bọc trong túi ni lông ăn vội.
Điều trị người bệnh thông thường đã khó, khám, chữa trị và chăm sóc người bệnh tâm thần càng khó khăn gấp bội. Đó còn là nghĩa tình với những bệnh nhân đặc biệt.
Để làm nên những công trình kỳ vĩ, trọng điểm của quốc gia, những người thợ xây hầm thường làm việc trong lòng núi, nay đây mai đó nơi non xanh hiểm trở.
Họ là nguồn “tư liệu nhân văn sống” dệt nên những câu chuyện đời thường mà có khi rất phi thường ở vùng đất xa nhất, khó khăn bậc nhất tỉnh Quảng Trị: A Vao!