
Công đoàn huyện Đức Huệ lan tỏa ấm áp “Bữa cơm công đoàn” |
Chân trời mới ở Thắng Nhất
Tháng 11/2023, theo quyết định điều chuyển giáo viên dôi dư tôi rời ngôi trường cũ – nơi đã gắn bó với bao mùa phượng vĩ – để đặt chân đến Trường THCS Thắng Nhất. Gió biển Vũng Tàu nhè nhẹ thổi qua, làm lòng tôi se sắt. Dù không phải là giáo viên mới, tôi vẫn thấy nao nao như cô bé lần đầu xa nhà, tay nắm chặt cặp sách, nhìn cành phượng lao xao trong gió, lòng trào dâng những cảm xúc chẳng thể gọi tên.
Ngôi trường nhỏ nép mình giữa thành phố mộng mơ, tiếng lá xào xạc hòa cùng lời giảng trầm bổng như sóng vỗ ngoài khơi, gợi lên trong tôi nỗi nhớ mênh mang về những ngày đã qua. Lúc ấy, tôi không ngờ rằng, chỉ sau vài tháng ngắn ngủi, nhờ cô Nguyễn Thị Nghĩa - Chủ tịch Công đoàn Trường THCS Thắng Nhất với trái tim nồng ấm, tầm nhìn sắc bén và tinh thần cống hiến vượt thời gian - đã biến Thắng Nhất trở thành mái nhà yêu thương trong trái tim tôi.
![]() |
Cô Nghĩa (người đầu tiên)- Chủ tịch Công đoàn Trường THCS Thắng Nhất cùng tập thể cán bộ, giáo viên. Ảnh: ĐVCC |
Ngày đầu tiên, tôi đứng ngẩn ngơ giữa sân trường, tay ôm xấp giáo án, lòng chơi vơi. Đồng nghiệp lướt qua gật đầu chào, lũ học trò tinh nghịch khúc khích gọi: “A! Cô giáo mới!” – tiếng cười trong veo làm tôi thoáng nhớ đến đám nhóc trường cũ. Rồi cô Nghĩa bước đến. Cô nhỏ nhắn như cánh én mùa xuân, nụ cười hiền tựa ánh trăng rằm lấp lánh trên sóng biển đêm. “Hiệu phải không em? Chào em đến với Thắng Nhất!” – giọng cô ấm áp, thân thương.
Cô ân cần chuyện trò và trao tôi chiếc túi vải nhỏ, xinh xắn như chiếc túi mẹ may đựng kẹp tóc ngày bé. Bên trong túi là tấm thiệp viết tay: “Chào em, thành viên mới. Công đoàn Thắng Nhất sẽ ở bên em! Chúc em sớm hòa nhập và thành công!”, kèm theo là sơ đồ trường chi tiết, danh bạ đồng nghiệp với lời nhắn thân thiết: “Kết bạn để gần nhau hơn nha!”
Tôi ngẩn ngơ, lòng nhẹ bẫng như lá thu rơi, một cảm giác ngọt ngào len lỏi trong tim. Chiếc túi vải nhỏ không chỉ là món quà mà là vòng tay đầu tiên của Công đoàn dang rộng, kéo tôi ra khỏi nỗi cô đơn nơi bến lạ, mở ra một hành trình mới đầy yêu thương.
Người gieo hạt yêu thương
Tôi dần quen với ngôi trường Thắng Nhất, quen những câu chuyện về cô Nghĩa – những câu chuyện êm đềm, thân thương. Từ năm 2011, cô đến đây, mang theo khát vọng cống hiến cháy bỏng. Qua 14 năm gắn bó, hơn 12 năm làm Tổ trưởng Công đoàn tổ Toán, cô gieo những hạt giống yêu thương xuống mảnh đất này, để rồi nó nở thành cánh đồng hoa đoàn kết rực rỡ. Đến năm học 2023-2024, cô được tập thể tín nhiệm bầu làm Chủ tịch Công đoàn.
Từ đó, cô như ngọn gió xuân tươi mới mang không khí mát lành đến đồng nghiệp và học trò. Với cô, Công đoàn không chỉ là tổ chức bảo vệ quyền lợi, mà còn là nhịp cầu nối những trái tim, là mái nhà chở che qua bốn mùa mưa nắng. Chính cô đã kiến tạo Công đoàn Thắng Nhất thành điểm tựa tinh thần, nơi mỗi thành viên tìm thấy sự sẻ chia và sức mạnh vượt qua giông bão, làm nên một tập thể vững vàng giữa lòng Vũng Tàu.
Chỉ hơn một năm trong vai trò mới, cô Nghĩa làm cho Công đoàn trường vốn đã lung linh nay thêm phần lấp lánh như biển sao giữa trời đêm. Tết năm đó, tôi không về quê, lòng buồn thiu như chú mèo con lạc mẹ. Cô Nghĩa rủ: “Hiệu ơi, gói bánh chưng với chị em đi!” Chiều 27 Tết, tôi lăng xăng quây quần bên đồng nghiệp, lá dong xanh mướt gợi nhớ cánh đồng tuổi thơ, gạo nếp thơm lừng như nồi cơm mẹ nấu, tiếng cười rộn ràng hòa với mùi bánh chưng nghi ngút, làm lòng tôi ấm áp.
![]() |
Hoạt động gói bánh chưng và lì xì Tết. Ảnh: ĐVCC |
Với bàn tay khéo léo, cô Nghĩa cùng công đoàn viên thiết kế góc sân trường thành “chợ Tết” nhỏ xinh: mọi người ríu rít bày biện - mâm ngũ quả rực rỡ, cành mai vàng thắm đung đưa trong gió biển – tất cả như đàn én báo xuân, xoa dịu nỗi nhớ quê trong tôi. Đầu xuân, Công đoàn còn tổ chức bốc thăm bao lì xì đỏ thắm, mỗi bao kèm lời chúc giản dị mà ngọt ngào: “Bình an ngập tràn”, “May mắn vẹn nguyên”…
Tôi cầm bao lì xì, rưng rưng nhớ lại ngày thơ bé được bà dúi cho đồng xu. Trong niềm vui năm mới, mắt đồng nghiệp lấp lánh, nụ cười hòa khúc hát xuân, bừng sáng góc trời Thắng Nhất. Nhờ cô Nghĩa, Công đoàn như sợi dây thần kỳ, xóa tan nỗi cô đơn, mang hơi ấm gia đình đến bên mọi người nhất là những người xa quê như tôi.
Mỗi dịp xuân về, trường Thắng Nhất rộn ràng như hội. Cuối năm, cô Nghĩa vẽ nên bức tranh tất niên thắm đượm tình thân với bữa cơm gia đình có bánh mứt thơm mềm như mẹ làm, có củ kiệu trắng ngần gợi vị Tết quê. Mọi người quây quần ôn lại một năm đã qua – chia sẻ niềm vui khi cảm hóa được cậu học trò nghịch ngợm, day dứt nỗi buồn khi còn em chưa ngoan.
Trong bữa cơm, tôi kể về cậu bé lớp tôi hay trốn học đi chơi game, cô Nghĩa cười hiền từ: “Kiên nhẫn và yêu thương nhiều hơn, em sẽ làm được điều mình muốn”. Lời cô như tia nắng, chiếu soi tâm trí tôi, giúp tôi nhận ra rằng dạy học không chỉ dùng kiến thức mà còn cần đến trái tim. Tiếng cười vui tươi xen lẫn niềm xúc động tạo nên bức họa tình người sống động giữa những ngày cuối năm. Cô còn sáng tạo “Sinh nhật theo quý” cho công đoàn viên: chiếc bánh kem lung linh ánh nến, tiếng hát “Chúc mừng sinh nhật” rộn rã vang lên, tôi đứng giữa đồng nghiệp, ấm áp như được mẹ ôm vào lòng. Nhờ cô Nghĩa, Công đoàn không chỉ là tổ chức, mà là ngôi nhà chung tràn đầy yêu thương, nơi mỗi thành viên được trân trọng như người thân.
Những chuyến xe rực rỡ
Những ngày lễ như: 8/3, 20/10... cô Nghĩa cùng Công đoàn thiết kế thành những lễ hội rực rỡ. “Chuyến xe bắn kết” – ý tưởng của cô – đưa chúng tôi đến Xuyên Mộc, Suối Mơ..., khói BBQ nghi ngút hòa với tiếng cười vang giữa rừng xanh. Trò kéo co, nhảy bao bố làm tan biến bao nhọc nhằn của những ngày miệt mài bên trang giáo án, chúng tôi cười hồn nhiên như thưở còn bé chạy nhảy trên cánh đồng.
![]() |
Tổ chức sinh nhật quý cho công đoàn viên. Ảnh: ĐVCC |
Mỗi mùa hè, “Chuyến xe gắn kết” còn dẫn chúng tôi khám phá đất trời Tổ quốc, từ Nam Cát Tiên hoang sơ đến Long Hải tươi đẹp. Chúng tôi leo núi, ngâm chân trong suối mát, thả hồn bên lửa trại tí tách. Tiếng guitar êm đềm, mộc mạc vang lên, những câu chuyện đời thường được sẻ chia, tôi bâng khuâng nhớ về những đêm trăng rằm nghe bà kể chuyện. Sống trong vòng tay đồng nghiệp thân yêu, tôi càng thấm thía lời cô Nghĩa: “Đi đâu cũng được, miễn là đi cùng nhau”. Cô như người chị lớn, dang tay ôm cả gia đình Thắng Nhất, thắt chặt sợi dây Công đoàn, gắn kết chúng tôi bằng những kỷ niệm tuyệt vời.
Sống dưới mái nhà Công đoàn Thắng Nhất, tôi thấy tuổi trẻ của mình thật ý nghĩa biết bao! Cô Nghĩa dựng xây Công đoàn ngày càng rực rỡ bằng những việc giản dị mà lớn lao. Cô dẫn chúng tôi nhặt rác làm sạch bãi biển Vũng Tàu, leo núi, chạy bộ giữa trời mây, phát quà cho học sinh nghèo – những chiếc cặp sách, hộp bút, quyển vở – được trao tận tay các em thiệt thòi.
![]() |
Công đoàn viên thăm quan du lịch khu sinh thái huyện Xuyên Mộc nhân dịp 8.3. Ảnh: ĐVCC |
Thắng Nhất từ lâu tự hào với thành tích dạy và học, và cô Nghĩa như ngọn gió tươi mát thổi bùng ngọn lửa “Dạy tốt – Học tốt”. Cô phát triển cuộc thi “Giáo viên giỏi” thành sân chơi sáng tạo, sáng lập “Câu lạc bộ dự giờ” – nơi chúng tôi soạn bài, góp ý chân thành bên ly nước, hộp cơm ấm tình. Thành quả là trường tôi liên tục nhận những giải thưởng cấp thành phố, cấp tỉnh, và danh hiệu xuất sắc từ Liên đoàn Lao động Vũng Tàu năm 2023-2024. Tại Đại hội viên chức, cô kiên định cải thiện phúc lợi, xây dựng môi trường làm việc công bằng, khiến tôi tự hào khi được sống trong ngôi nhà vững chãi ngập tràn tình thương. Nhờ cô, Công đoàn không chỉ là tổ chức, mà còn là động lực để thầy trò cùng vươn xa, làm nên một Thắng Nhất rực rỡ giữa lòng Vũng Tàu.
Giờ đây, sau gần hai năm gắn bó với ngôi trường Thắng Nhất, tôi không còn là cô giáo lẻ loi của ngày đầu nữa. Cảm giác bơ vơ, lạc lõng như chú chim non lần đầu rời tổ đã tan biến từ bao giờ, nhường chỗ cho một niềm ấm áp dịu dàng. Chiếc túi vải nhỏ cô Nghĩa trao cho tôi hôm nào vẫn nằm yên trong ngăn bàn, lặng lẽ như một kỷ vật quý giá. Nó không chỉ là một món quà, mà còn như chiếc khăn tay của mẹ – mềm mại, ấm áp, và đầy ắp yêu thương.
![]() |
Công đoàn trao quà từ thiện cho Trung tâm Chăm sóc trẻ khuyết tật. Ảnh: ĐVCC |
Nhờ cô Nghĩa, ngôi trường Thắng Nhất không chỉ là một nơi làm việc, không chỉ là những ngày đứng trên bục giảng với bảng đen phấn trắng. Nơi đây đã hóa thành một mái ấm trọn vẹn, một ngôi nhà mà tôi từng mơ mộng trong những giấc mơ rực rỡ của tuổi thanh xuân. Hôm nay, khi hồi tưởng về những tháng ngày đã qua, lòng tôi dâng trào niềm hạnh phúc đan xen tự hào, như một lời tri ân thầm thì gửi đến cô Nghĩa – người chị lớn đáng kính của chúng tôi. Cô là người đã tiếp nối truyền thống, giữ cho ngọn lửa Công đoàn Thắng Nhất mãi bùng cháy, lan tỏa ánh sáng của tình yêu thương, để mỗi chúng tôi nhận ra ý nghĩa sâu sắc của sự gắn kết và đồng lòng sẻ chia.
![]() |
![]() |
![]() |
Tác phẩm tham dự Cuộc thi viết “Vòng tay Công đoàn” lần thứ V do Tạp chí Lao động và Công đoàn tổ chức. Cuộc thi nhằm tuyên truyền, cổ vũ những trường hợp đoàn viên, người lao động được tổ chức Công đoàn, cán bộ công đoàn chăm lo, bảo vệ thiết thực, hiệu quả; nhờ đó có sự thay đổi tích cực trong cuộc sống. Thông qua bài viết nêu bật nỗ lực của tổ chức Công đoàn, cán bộ công đoàn trong việc thực hiện nhiệm vụ cốt lõi đại diện bảo vệ, chăm lo cho đoàn viên, người lao động; góp phần khẳng định Công đoàn Việt Nam đã, đang và sẽ mãi là chỗ dựa vững chắc, tin cậy, nơi gửi gắm niềm tin của đoàn viên, người lao động. Mời độc giả xem thêm TẠI ĐÂY Địa chỉ nhận tác phẩm dự thi: vongtaycongdoan.ldcd@gmail.com |
Tin mới hơn

Đảng viên công nhân Lê Chí Mộng: Đam mê sáng tạo, hết mình làm theo lời Bác

Người cán bộ công đoàn hết mình với công việc

Công đoàn đồng hành với giáo viên trong giảng dạy và vươn lên thoát nghèo
Tin tức khác

Người thầy giáo thân thiện, tạo môi trường giáo dục đoàn kết

Sự đồng hành bền bỉ của công đoàn

Có một mái nhà chung đầy yêu thương

Sức mạnh nằm ở tinh thần đoàn kết và tình yêu nghề

Tấm lòng của cô bảo mẫu Nguyễn Thị Mỹ Hiền
