
“Mái ấm Công đoàn” nâng bước nữ đoàn viên xa xứ |
Biến cố bất ngờ và chuỗi ngày đen tối
Tôi là Nguyễn Thị Tú Anh, sinh năm 1984, tại Phú Thọ, hiện công tác tại Tổ Mạch giàn, Phân xưởng A17, Xí nghiệp 6, Nhà máy Z121 – Bộ Quốc phòng. Tôi luôn cảm thấy vinh dự khi được góp phần nhỏ bé của mình trong công cuộc gìn giữ và phát triển ngành công nghiệp quốc phòng nước nhà.
Năm 2009, tôi chính thức trở thành công nhân của Nhà máy Z121. Tại nơi này, tôi không chỉ có công việc ổn định mà còn tìm thấy hạnh phúc riêng khi gặp gỡ và kết hôn với anh Nguyễn Trọng Hiếu – công tác tại Tổ Trường bia, Phòng Kiểm tra chất lượng sản phẩm. Gia đình nhỏ của chúng tôi từng sống êm đềm, giản dị nhưng đủ đầy, với hai cậu con trai ngoan ngoãn và một mái ấm đong đầy yêu thương.
Thế nhưng, biến cố bất ngờ ập đến vào tối ngày 9/6/2018 – một ngày tôi không bao giờ có thể quên trong đời. Trên đường từ quê ở Lâm Thao trở về, chồng tôi bất ngờ gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng. Anh được người dân phát hiện và nhanh chóng đưa vào cấp cứu tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Phú Thọ. Ngay khi hay tin, lãnh đạo nhà máy và anh em trong tổ chồng tôi đã kịp thời có mặt hỗ trợ.
![]() |
Nhờ sự động viên của công đoàn, tôi nỗ lực trong lao động sản xuất. Ảnh: ĐVCC |
Chỉ một tháng trước đó, người anh trai thân thiết của tôi đã qua đời vì bệnh nặng. Còn chưa nguôi nỗi đau mất người thân, tôi như gục ngã khi nghe tin chồng nguy kịch. Nỗi đau dồn dập khiến tôi cảm thấy trời đất quay cuồng. Mẹ chồng tôi vì mang bệnh tim mạch và huyết áp cao, đã đột quỵ vì quá sốc. Hai con còn quá nhỏ để hiểu chuyện, ánh mắt ngơ ngác của chúng khiến lòng tôi càng thêm quặn thắt. Trong giây phút tưởng như tuyệt vọng nhất, tôi hoàn toàn không biết bám víu vào đâu để tiếp tục.
Chính vào lúc đó, tổ chức Công đoàn đã trở thành chỗ dựa vững chắc, là vòng tay ấm áp kéo tôi khỏi vực sâu. Chị Trần Thu Hương – Tổ trưởng Công đoàn Tổ Mạch giàn cùng các chị em đã chủ động đến nhà động viên, hỗ trợ, giúp tôi chăm sóc mẹ chồng và con nhỏ để tôi có thể toàn tâm lo cho chồng tại bệnh viện.
Bên phía tổ của chồng tôi, anh Lê Kiên – Tổ trưởng Công đoàn Tổ Trường bia đã có mặt tại bệnh viện ngay từ đầu. Anh túc trực cả ngày lẫn đêm, hỗ trợ thủ tục chuyển tuyến, không rời nửa bước cho đến khi chồng tôi được đưa xuống Viện Quân y 103. Sau hai ngày hôn mê, chồng tôi tỉnh lại nhưng chưa thể phẫu thuật do mất quá nhiều máu và thuộc nhóm máu hiếm mà bệnh viện không có sẵn.
Trong giây phút cấp bách đó, anh Lê Kiên đã không ngần ngại bắt xe xuống viện để trực tiếp truyền máu cho chồng tôi – vì anh cùng nhóm máu. Lời anh nói khi ấy, tôi nhớ mãi: “Em yên tâm, anh sẽ xuống viện ngay để truyền máu cho chồng em”. Giọt máu ấy không chỉ cứu sống chồng tôi, mà còn là biểu tượng cho nghĩa tình đồng đội – là ánh sáng hiếm hoi giữa những ngày đen tối nhất cuộc đời tôi.
Không một mình vượt qua giông bão
Tình trạng sức khỏe của chồng tôi sau tai nạn vô cùng nghiêm trọng. Anh bị đa chấn thương: gãy xương hàm, xương đòn, bả vai, xương sườn, xương đùi, cẳng chân, mắt cá, vỡ ổ khớp gối… Anh phải trải qua 4 cuộc đại phẫu lớn, rồi nằm điều trị hàng tháng trời với cường độ chăm sóc đặc biệt. Trong suốt giai đoạn đó, tôi đã không đơn độc.
Anh Lê Việt Hùng – cán bộ Công đoàn Phòng Kiểm tra chất lượng sản phẩm đã xin ý kiến lãnh đạo nhà máy và phối hợp với Công đoàn tổ chức cử các anh em thay phiên nhau trực viện cùng tôi, san sẻ công việc chăm sóc bệnh nhân. Mỗi người một tay, không ai than vãn nửa lời. Người thì mang quà, người gửi sữa, thuốc men; người thì nấu ăn, người động viên an ủi. Sự tử tế ấy khiến tôi nhiều lần xúc động nghẹn ngào.
Sau hai tháng điều trị tích cực, chồng tôi được xuất viện. Nhà máy còn cử xe quân y đón anh về tận nhà. Nhưng dù đã ra viện, anh vẫn phải nghỉ không lương gần một năm. Cả gia đình chỉ còn mình tôi làm trụ cột. Vừa đi làm, vừa chăm hai con nhỏ, vừa chăm người bệnh, tôi thực sự kiệt sức.
Thấu hiểu hoàn cảnh, chị Trần Thu Hương đã đề xuất với lãnh đạo phân xưởng, tạo điều kiện cho tôi được làm hành chính, không phải làm ca hay tăng giờ, điều rất hiếm có ở bộ phận tôi. Các chị em trong tổ lại tiếp tục giúp đỡ: người đưa đón con tôi đi học, người phụ dọn dẹp nhà cửa. Những sự hỗ trợ âm thầm, kiên trì ấy là ngọn lửa giữ tôi không gục ngã.
Không dừng lại ở đó, công đoàn nhà máy còn phát động quyên góp ủng hộ gia đình tôi. Số tiền tuy không lớn nhưng đủ để giúp tôi vượt qua giai đoạn chật vật nhất. Chính những sẻ chia đầy tình người ấy đã hồi sinh lại niềm tin trong tôi. Tôi đã đứng dậy, không chỉ để sống mà để sống xứng đáng với những gì mình đã nhận được.
Tôi nỗ lực hơn trong công việc, đạt danh hiệu Chiến sĩ thi đua cấp cơ sở nhiều năm liền với những sáng kiến tuy nhỏ nhưng hiệu quả. Tháng 5/2025, tôi vinh dự là 1 trong 60 người lao động tiêu biểu được tôn vinh tại thành phố Đà Nẵng – một cột mốc đáng nhớ trong hành trình vượt lên nghịch cảnh của tôi.
Gia đình tôi chưa từng nhận được “Mái ấm Công đoàn” về vật chất, nhưng chính sự quan tâm, tình nghĩa của các cán bộ và đoàn viên công đoàn đã mang đến cho chúng tôi một mái ấm thực sự; nơi có niềm tin, sự chở che, và những điều kỳ diệu không thể đo đếm bằng tiền bạc.
Tôi luôn khắc ghi: “Ở đâu có Công đoàn – ở đó có tình người, có hy vọng và có những điều kỳ diệu”.
Tác phẩm tham dự Cuộc thi viết “Vòng tay Công đoàn” lần thứ V do Tạp chí Lao động và Công đoàn tổ chức. Cuộc thi nhằm tuyên truyền, cổ vũ những trường hợp đoàn viên, người lao động được tổ chức Công đoàn, cán bộ công đoàn chăm lo, bảo vệ thiết thực, hiệu quả; nhờ đó có sự thay đổi tích cực trong cuộc sống. Thông qua bài viết nêu bật nỗ lực của tổ chức Công đoàn, cán bộ công đoàn trong việc thực hiện nhiệm vụ cốt lõi đại diện bảo vệ, chăm lo cho đoàn viên, người lao động; góp phần khẳng định Công đoàn Việt Nam đã, đang và sẽ mãi là chỗ dựa vững chắc, tin cậy, nơi gửi gắm niềm tin của đoàn viên, người lao động. Mời độc giả xem thêm TẠI ĐÂY Địa chỉ nhận tác phẩm dự thi: vongtaycongdoan.ldcd@gmail.com |
Tin mới hơn

Dấu ấn 30 năm của Công đoàn Trường THCS Nguyễn An Ninh

“Hơi ấm” đến từ trái tim người thủ lĩnh

Z121 – nơi Tháng Công nhân rực sáng tinh thần sáng tạo và nghĩa tình đồng đội
Tin tức khác

Vòng tay Công đoàn – Sự gắn bó từ những điều giản dị

Đích đến cuối cùng của hạnh phúc

Nơi tình yêu thương lan tỏa

Công đoàn Hóa chất 21: Điểm tựa vững chắc, đồng hành với người lao động

Lan tỏa yêu thương từ khu vui chơi trong bệnh viện
